Vừa đi máy bay vừa ngủ khách sạn
Đầu những năm 2000, theo quy định của ngành tài chính, cán bộ (lính “chay”) mà đi công tác các tỉnh lẻ chỉ được thanh toán mỗi ngày 90.000 đồng tiền ngủ khách sạn, dù trong hóa đơn có ghi bao nhiêu thì cũng chỉ được thanh toán chừng đó. Ở các thành phố “tỉnh lẻ” dạo đó, chỗ ngủ tồi nhất cũng mất 150.000 đồng/đêm, vì vậy, hễ đi công tác một ngày, cán bộ đó phải chịu thiệt 60.000 đồng. Thắc mắc trước nghịch lý này thì kế toán giải thích như sau: đó là quy định của “tài chính”. Nếu “ngủ ghép” thì hai người vẫn “thừa” tiền cơ mà! Báo hại, có phải cơ quan lúc nào cũng đi hai người đâu để mà ngủ ghép? Nếu đi một mình, nếu anh nào “ngủ ghép” thì lại là người… ngoài cơ quan.
Sau nhiều lần thấy nhân viên trong cơ quan mình phải chịu thiệt về tiền ngủ sau mỗi chuyến công tác, cô kế toán của cơ quan anh Nguyễn Thành - một đơn vị hành chính sự nghiệp mới “bày” cho anh: “Từ nay, hễ mỗi lần đi công tác, thay vì ngủ 2 đêm, anh nói với bộ phận lễ tân ghi 3 đêm, số tiền anh phải trả vẫn không thay đổi, chỉ thay đổi số đêm ngủ. Anh không phải chịu thiệt mà kế toán cũng đỡ khó xử”. Y lời kế toán bày vẽ, một lần, anh Thành đã yêu cầu lễ tân ghi thêm ngày, nhưng khổ nỗi, ngày “ghi thêm” đó, ông sếp lại bất ngờ điều động anh bay ra Hà Nội gấp, mà vé máy bay, hễ bay ngày nào thì hiện lên ngày đó chứ không thể ghi sai ngày cho hợp với chứng từ “ngủ thêm” ở khách sạn được. Đến khi thanh toán công tác phí, chính cô kế toán ấy “tố” anh Thành: “Tại sao anh vừa ngủ khách sạn (đêm ghi thêm) mà lại vừa bay (ngày ghi trong vé) đi Hà Nội?”. Anh thành… cứng miệng, “chừa” luôn cái trò “lươn lẹo” mà cô kế toán ấy bày vẽ.
Hiện nay, việc thanh toán tiền phòng ngủ cho cán bộ nhân viên khi đi công tác ở các thành phố lớn như Hà Nội, TP.HCM đã có “nhích lên” nhưng so với thực tế thì vẫn còn một khoảng cách khá xa. Ví dụ như ngủ ở TP.HCM (cán bộ dưới cấp trưởng phó phòng đi lẻ) thì chỉ thanh toán được 300.000 đồng/ngày. Số tiền này chỉ đủ để thuê… nhà nghỉ vài giờ.
|
Xe ôm cũng phải có... hóa đơn
Một cán bộ làm việc trong cơ quan hành chính sự nghiệp ở Quảng Trị thường xuyên đi công tác ở Đà Nẵng. Vé xe Đông Hà - Đà Nẵng là 60.000 đồng. Kẹt nỗi, nhà anh ở thị xã Quảng Trị, cách Đông Hà gần 20 cây số nên anh ra quốc lộ để đón xe. Toàn bộ những chuyến công tác đó, anh không được thanh toán vì không có vé xe theo quy định của tài chính. Muốn có vé xe, anh lại phải đón xe ôm quay ngược ra Đông Hà, mất thêm 40.000 đồng! Lại nữa, từ Bến xe Đà Nẵng mà đến cơ quan anh dưới bờ sông Hàn, anh lại đón xe ôm lần nữa, tốn thêm khoảng 40.000 đồng. Mỗi lần đi công tác “có vé xe”, anh phải chịu thiệt thêm 70.000 đồng tiền xe ôm. Nghe anh than thở, cô kế toán “bày”: “Anh phải nhờ anh xe ôm ấy ghi giấy xác nhận để có chứng từ!”. Một hôm, anh làm theo lời chỉ dẫn của cô kế toán, thì anh xe ôm nói tỉnh queo: “Anh thông cảm, em không biết chữ”. Thế là anh đành bỏ luôn.
Tất cả kế toán ở các cơ quan đều thấy rõ nghịch lý trên, từ chuyện công tác phí đến chế độ thanh toán tiền ngủ, tiền tàu xe, song họ không thể “linh hoạt vượt rào” để rồi khi tài chính cấp trên về kiểm tra, họ sẽ bị xuất toán thì không lấy đâu ra tiền mà đền!
Một bữa cơm, uống... 300 chai nước khoáng
Hiện nay, có những địa phương ra quy định rất kỳ quặc: “Không được tiếp khách bằng bia rượu”. Lâu lâu gặp nhau, nhất là “cấp trên về thăm” mà… uống nước khoáng thì coi sao được. Thế là… bia. Mà đâu chỉ uống một vài chai. Hứng lên là 5-7 chai/người. Một đoàn 10 người, cả khách lẫn chủ nhà cũng mất vài thùng, ngót nghét triệu bạc.
Để cho hợp lý chứng từ, cô kế toán buộc phải bắt nhà hàng ghi phần “nước uống” là nước khoáng. Một triệu tiền nước khoáng hiện nay là khoảng 300 chai! Tài chính ở trên về kiểm tra, thấy cái “list” nước khoáng cho một bữa ăn ấy là không thể nhịn được cười vì nó quá vô lý với thực tế nhưng nó lại “hợp lý” với quy định. Ai cũng biết chuyện “đóng kịch” này là rất vô lối nhưng rồi tất cả đều… gật đầu chấp nhận.
Đó là thực tế rất hài hước của những quy định hiện hành, ai cũng kêu nhưng sửa cho hợp lý thì không biết đến bao giờ!
Dạy thêm 2.000 đồng/tiết ! Theo Văn bản số 91/THPT ngày 12.2.2011 về việc “Tổ chức, quản lý dạy thêm, học thêm” tại Bình Định, có đề ra 5 tiêu chuẩn của các lớp dạy thêm, gồm: số lượng học sinh một lớp không quá 45 em đối với lớp luyện thi đại học và 30 em đối với lớp phổ thông; diện tích bình quân tối thiểu là 0,7 m2/ học sinh; đầy đủ ánh sáng, thoáng mát, hợp vệ sinh; có bảng, bàn ghế phù hợp với học sinh; có nhà vệ sinh cho học sinh. Trong khi đó, mức thu học phí thực hiện theo Quyết định 59/1999/QĐ-UB ngày 6.5.1999 của UBND tỉnh Bình Định như sau: khối tiểu học từ 12.000 - 15.000 đồng/tháng (vùng ngoại thành và các huyện từ 8.000 - 10.000 đồng/tháng), khối THCS không quá 12.000 - 15.000 đồng/môn học, khối THPT không quá 15.000 - 20.000 đồng/môn học, trung tâm luyện thi thì không quá 1.500 - 2.000 đồng/tiết/môn học. Hai văn bản này đến nay vẫn còn hiệu lực. Một thầy giáo THPT cười cười, xòe tay tính toán rồi nói: “Nếu làm theo quy định, tôi tạm tính thế này: lớp học cao nhất 30 em, thu 20.000 đồng/tháng thì giáo viên dạy thêm thu được 600.000 đồng/tháng. Chừng ấy tiền chưa đủ để thuê địa điểm dạy, trả tiền điện, nước chứ nói gì đến cải thiện thu nhập. Quy định đưa ra để đọc chơi chứ có ai làm theo đâu? Làm theo thì giáo viên dạy thêm sẽ chuyển từ hộ nghèo sang hộ đói hết rồi”. Trần Thị Duyên - Hoàng Trọng |
Trần Đăng