Ta mãi một đời
tìm em
Bên cả một trọi, Tây Nguyên lồng lộng.
Em là ai,
nàng tiên bên suối
tóc là mây, phiêu bồng năm tháng
mắt màu trong, soi dòng nước trong.
đã mấy mùa xuân,
ta mãi đi tìm
tình em trong nắng
tình em trong trắng.
Bao giọ em về,
đắk Giong - dịu dàng lối nhọ
Em vươn gót hài
cho ta cảm một thời xuân xanh
với bao lời yêu thương nồng thắm
Yêu em một đời,
không thôi.
Yêu như buổi ngây thơ
thật lòng, khọ dại
nhưng không là nông nổi
Hỡi người em đắk Giong!
Ta ở đây, đất trọi chân thực
Em trong ta là lẽ sống vô ngần.
Ta làm sao có thể
Quên một sớm chia ly
Ta làm sao có thể
Quên một chiều lưu luyến
Thế rồi, em lại khóc, với bao lần chia xa
Cho tháng ngày bịn rịn.
Rồi ta lại ra đi
Với bao mùa xuân lỡ
Tình em có phôi pha?
Sợi yêu thương diệu kỳ.
Em hỡi đắk Giong
Ta nâng em vào lòng
Mãi mãi mùa xuân thắm
Mãi mãi một đất trọi
Yêu thương.
(*
) đắk Giong: "Đăk" là nước, "Giong" là người con gái đẹp theo tiếng M’Nong, tạm dịch Đăk Giong là người con gái đẹp bên dòng suối, hay "suối tiên" theo truyền thuyết dân gian Việt Nam - hình tượng vô ngần về cái đẹp trong thẩm mỹ học và tâm thức của người Việt Nam. .